Dưới lớp áo mỏng, An Vi có thể thấy được những đường nét rắn rỏi trên cơ thể anh.
Tuấn Duy tiến gần đến phía cửa. Anh cúi xuống nhặt chiếc dây buộc tóc An Vi đánh rơi trên sàn nhà, đặt lên chiếc bàn trang điểm bên cạnh giường cô rồi lặng lẽ khép cửa ra ngoài. Anh không cố ý bước vào căn phòng này, chỉ là công việc làm anh cảm thấy rất mệt mỏi, cần người nói chuyện. Anh chỉ có ý định như vậy thôi. Nhưng trong phút giây nào đó, anh đã có ý nghĩ muốn chiếm đoạt An Vi. Làm sao có thể cầm lòng trước một người phụ nữ đẹp? Anh cũng là đàn ông. Mọi đàn ông đều có xúc cảm bình thường đều như thế.
An Vi lạnh ngắt trong nhà tắm ẩm ướt. Những gì cô vừa trải qua thật đáng sợ. Tuấn Duy rõ ràng đã ở đây và anh ta lén nhìn ngắm cơ thể cô. An Vi giận dữ. Không thể tha thứ cho anh ta được. Anh ta rõ ràng là một người đàn ông không đàng hoàng. Chỉ có những người đàn ông không đàng hoàng mới lén lút như thế. Nhưng tất cả trùng xuống khi cô nghĩ tới Phương Nhã. Nếu như Phương Nhã biết được thì cô ấy sẽ đau đớn đến mức nào. Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai. An Vi tự trấn an mình. Cô nhẹ nhàng hít thở, ngăn những cơn xúc động có thể làm cô nổ tung bất cứ lúc nào. Cô lập tức phải rời đi. Nhưng rời đi đâu? An Vi không thể trả lời được câu hỏi này. Cô nhanh chân bước ra khỏi nhà tắm rồi chốt cửa lại. Cô quỵ xuống sau tiếng tách của khóa cửa vang lên. Trời bây giờ đã khá tối và cũng không có gì bảo đảm cho sự an toàn của cô để thoát khỏi căn phòng này.
Chuông điện thoại rung báo tin nhắn đến khiến An Vi hoảng sợ. Mọi tiếng động lúc này dường như đều quá sức chịu đựng của cô. Cô chân trần bước trên sàn nhà, đến bên cạnh giường lấy điện thoại. Mồ hôi toát ra trên tay cô trơn nhẫy. Là tin nhắn của Minh Huy. Một tin nhắn với đôi ba dòng gọn gàng nhưng An Vi không nhớ được bất cứ một chi tiết nào. Trong đầu cô chỉ còn đọng lại duy nhất câu hỏi: Làm thế nào để có thể thoát khỏi đây?
An Vi hít một hơi dài. Bàn tay nóng hổi của cô cầm chặt lấy điện thoại.
- Em cần sự giúp đỡ của thầy! - Cô áp chặt tai mình vào ống nghe.
- Có chuyện gì thế An Vi? - Minh Huy cảm nhận được sự lo lắng của An Vi trong từng hơi thở. Có lẽ cô ấy lại vừa trải qua một chuyện gì đó đáng sợ.
- Thầy có biết nơi nào em có thể trú tạm qua một đêm không?Mùi của căn phòng lâu ngày chưa có người ở xộc vào mũi khiến An Vi ho sặc sụa. Bụi phủ kín trên nền nhà và sự ẩm mốc do thiếu sáng không ngừng tấn công cô. Nước mắt cô trào ra vì ho.
- Em bị ốm rồi.
- Có lẽ tại em… ngâm nước… lâu quá.- Giọng nói của An Vi đứt quãng trong những cơn ho. Minh Huy xót xa.
***
- Ở đây không thể ngủ được đâu. Em về nhà thầy đi.
- Đây cũng là nhà thầy mà.- An Vi cố nén những cơn ho. Gương mặt cô đỏ bừng lên sau những cố gắng vô ích.
- Thôi nào, bây giờ là lúc nào còn lý sự nữa? - Minh Huy nghiêm túc nói.
– Không ít ra em cũng phải đến ở một nhà nghỉ nào đó chứ?
An Vi bất giác rùng mình. Cô không còn cảm thấy tin tưởng một nơi nào khác, đặc biệt là nhà nghỉ. Hình ảnh những gã đàn ông đi qua đi lại trước những cổng nhà nghỉ, cặp mắt hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống cô làm cô thấy sợ hãi. Rồi cô nhớ lại gương mặt của Tuấn Duy. Anh ta đã tỏ vẻ ngạc nhiên khi Minh Huy đến đón cô. Thật là giả dối. Chẳng nhẽ những gì anh ta đã làm cô không nhận biết được sao?
Nhưng liệu có tin tưởng được Minh Huy không? An Vi không hề đặt ra câu hỏi đó. Bởi đơn giản Minh Huy đã từng là một người thầy của cô. Và hơn ai hết, cô hiểu Minh Huy sẽ không bao giờ làm những điều như thế.
- Thôi, quyết định vậy đi. Em sẽ về nhà với tôi. Tôi ở cùng ông bà, sẽ không bất tiện cho em đâu.- Minh Huy cương quyết. Anh phải quyết định thay An Vi. Cô gái này rất cứng đầu. Anh phải dùng uy quyền của mình để ép buộc cô.
***
- Cháu dùng khăn lau tóc này cho khô đi. - Chiếc khăn bông màu xanh nước biển được nhẹ nhàng đặt lên tay An Vi. Cô ngước ánh mắt cảm động lên nhìn bà nội Minh Huy. Bà nội anh cũng giống bà nội cô, cũng hiền từ như thế. Có điều, bà nội cô đã vĩnh viễn không còn. Lâu lắm rồi cô mới nhận được cảm giác thân thương này.
- Cảm ơn bà! - Cô đưa tay lau chiếc khăn trên tóc. Mái tóc cô đã được gió làm khô đi một nửa nhưng vẫn còn ẩm ướt.
- Tóc cháu dày thật đấy.- Bà cụ hiền từ mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô. Vừa mới gặp An Vi nhưng bà đã cảm giác như thân quen từ rất lâu rồi.
- Tối nay em ngủ với bà nhé. Chỗ trọ của cô ấy đang sửa, chủ nhà báo vội quá, khiến cô ấy chưa tìm được chỗ nào để đi bà ạ.- Minh Huy thoải mái trong bộ quần áo mặc nhà. Anh bịa tạm một lý do để “hợp thức hóa” việc An Vi xuất hiện cùng anh đêm nay. Lẽ dĩ nhiên là ông bà cũng chẳng tra hỏi nhiều đến thế. Anh còn thấy rõ họ rất phấn khởi khi anh dẫn một cô gái về nhà.
Dưới lớp áo mỏng, An Vi có thể thấy được những đường nét rắn rỏi trên cơ thể anh, từ cánh tay đến vùng bụng săn chắc. Làn da rám nắng càng làm nổi bật nụ cười rạng rỡ trên khóe môi anh. Con người Minh Huy vừa toát ra vẻ đẹp ấm áp, dịu dàng, vừa mạnh mẽ nồng nhiệt. An Vi trộm nhìn anh nhưng lại ngây người trước sức hấp dẫn đó... đã khiến anh bắt gặp. Cô nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ ngó lơ xung quanh nhưng không giấu được vệt hồng thoáng qua nơi gò má.
- Nào thôi, đến giờ đi ngủ rồi. Mai hai đứa còn phải đi làm sớm nữa. Cháu là đồng nghiệp của thằng Huy đúng không?- Bà cụ vừa nhắc nhở vừa hỏi thăm.
- Chúc bà và em ngủ ngon nhé!
Minh Huy sải bước ra khỏi phòng. Anh đã bắt gặp ánh mắt cô hướng về phía anh khiến anh tê liệt trong tích tắc. Ánh mắt ấy như có điện, chạy dọc sống lưng anh. Dư âm của cơn tê lan dần đến những ngón tay rồi dịu lại, hình thành nên một thứ cảm xúc kỳ diệu.
Dáng người cao lớn của Minh Huy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt An Vi. Cô cũng muốn đáp lại lời chào của Minh Huy. Nhưng bước chân của anh đã nhanh hơn suy nghĩ của cô bởi cô còn đang rối rắm trong lối xưng hô phải dùng trước mặt bà nội anh. Gọi Minh Huy bằng “anh” sao? An Vi lắc lắc đầu. Thật khó có thể thốt ra tiếng ấy. Cô vỗ nhẹ lên trán như muốn xua đi những ý nghĩ đang quanh quẩn rồi ngả người xuống bên cạnh bà nội anh.
- Hi vọng là cháu không lạ nhà.- Bà cụ nắm lấy tay An Vi, vui vẻ.
- Cháu dễ ngủ mà bà! – An Vi bóp nhẹ tay bà cụ. – Chúc bà ngủ ngon.
Những nỗi đau trong quá khứ vẫn luôn ám ảnh An Vi (Ảnh minh họa)
***
Chiếc điện thoại trong túi áo An Vi rung lên liên tục. An Vi nhấc điện thoại nhìn nhanh số máy. Đúng như cô dự đoán, chỉ có thể là Phương Nhã. Ngày hôm nay Phương Nhã về, nghe chuyện cô qua đêm ở bên ngoài, ắt hẳn sẽ rất sốt ruột. An Vi nhấn nút tắt. Một lúc nữa, khi công việc rảnh rang hơn, cô sẽ gọi lại cho Phương Nhã.
Nhưng công việc lu bù khiến cô không thể nghỉ tay. Ngày hôm nay khách hàng đến giao dịch đông chóng mặt. Yêu cầu lập sổ tiết kiệm, rút tiền, chuyển khoản… đến tới tấp. Cô không thể nghỉ tay một phút nào cho đến lúc khóa sổ xong.
An Vi gạt những giọt mồ hôi vừa túa ra khi cô đẩy cửa bước khỏi phòng máy lạnh. Sự thay đổi nhiệt độ một cách đột ngột khiến cô cảm thấy hơi tức ngực. Mặt trời buổi chiều chiếu những vệt vàng đậm xuống nền đường, không oi nồng nhưng cũng rất khó chịu.
- Phương Nhã à!
- Hôm qua cậu đã ở cùng thầy Huy?- Phương Nhã vừa bắt máy đã dồn dập truy hỏi.
An Vi ngẩn người. Cô không biết trả lời thế nào cho phải. Cô không muốn Minh Huy dính líu đến việc này, nhưng rõ ràng câu trả lời chỉ là là có hay không đều không hề thỏa đáng.
- Im lặng nghĩa là đồng ý. Vậy đêm qua đúng là cậu đã ở cùng thầy Huy?- Giọng Phương Nhã vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng. Giọng điệu của cô lúc này hệt như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một điều mới mẻ, thích thú.
Không biết đầu óc đen tối của Phương Nhã lại nghĩ gì. Cô ngán ngẩm lắc đầu thì lập tức đã bị giật mình bởi tiếng hét của Phương Nhã.
- Tớ sẽ không giữ cậu làm bà cô bên cạnh tớ nữa. An Vi, cố lên!
An Vi không thể nhịn cười trước trò “tấu hài” của Phương Nhã. Cô ấy đã chọn sai ngành. Lẽ ra cô ấy phải chọn Sân khấu điện ảnh mới đúng!
- Thầy Huy là một con cá to đấy. Cậu đừng để sổng mất nhé.- Phương Nhã đổi qua giọng thì thầm. An Vi có thể tưởng tượng được khuôn mặt “điệp viên” của cô bạn mình. Nếu mọi phụ nữ đang mang bầu tình tình đều trở nên kỳ quái như thế này, chắc chắn người đàn ông sẽ mệt chết mất.
- Đi đi, đến với người đàn ông của đời cậu đi. Ôi, những con tim đang yêu.
- Chỉ toàn nói chuyện tào lao thôi. Hẹn cậu lúc khác nói chuyện tiếp nhé.
An Vi gấp máy lại. Cô mắng Phương Nhã nhưng thật tình bản thân cô cũng như thấy mình đang quay lại với những yêu thương non nớt xưa kia. Có hai chuyện không thể giấu: đó là khi say và khi đang yêu. An Vi nhét điện thoại vào trong túi áo, mỉm cười rồi quay trở lại phòng làm việc. Cô đợi Minh Huy.
***
Mùa hè ngày dài, đã sáu giờ tối nhưng trời vẫn còn sáng rõ. Nhân viên nam rủ nhau ở lại chơi cầu lông. Nhân viên nữ không bận chuyện gia đình cũng ở lại cổ vũ góp vui.
An Vi ngồi ngắm những đường cầu của Minh Huy. Thỉnh thoảng, ánh mắt không điều khiển được đã dừng lại rất lâu ở phía anh. Cơ thể rắn rỏi nhưng cũng rất mềm mại của anh không ngừng chuyển động theo những nhịp cầu. Những giọt mồ hôi ướt chảy thành từng dòng nước trên má. Những lọn tóc ướt mồ hôi dính lại hai bên thái dương. Trông anh lúc này hệt như một vận động viên thực thụ.
Nhưng một người đàn ông xuất sắc như thế liệu có phải sinh ra để dành cho cô? An Vi nắm chặt những khớp ngón tay lại. Cô là một cô gái bình thường, hết sức bình thường. Cô có xứng với anh? Hơn nữa, trong lòng cô còn mang nặng một nỗi đau. Nỗi đau đó chỉ có thể chôn giấu chứ vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Nó như cái gai nằm sâu trong lòng cô, đôi lúc lại nhói lên nhức nhối.
An Vi cố gắng lắm mới giữ cho mình ngồi lại thăng bằng. Những đường cầu chập chờn trước mặt cô như một vật thôi miên. Bóng ma quá khứ vẫn bám đuổi cô, đẩy cô vào những chông chênh bất chợt.
Minh Huy đã dừng trận cầu. Anh nhận ra ánh mắt An Vi đã không còn chăm chú dõi theo anh nữa. Một nỗi sầu muộn toát lên trong đáy mắt cô. Anh vội vàng lau mồ hôi rồi tiến lại phía An Vi.
- Em đang nghĩ gì thế?- Minh Huy ngồi xuống bên cạnh An Vi. Dáng người cao lớn dễ khiến cho con người ta có cảm giác tin cậy.
An Vi gạt một vạt tóc cài lên tai, lắc đầu khe khẽ. Cặp môi tái yếu ớt cất lời.
- Em có nghĩ gì đâu?
- Không nghĩ gì mà lại thần mặt ra thế kia à?- Minh Huy cố làm bộ vui vẻ hỏi nhưng tim anh đang nhói lên đau đớn. Làm sao anh không biết cô nghĩ gì trong ánh mắt buồn sâu thẳm đó? Chỉ mong những đau thương trong quá khứ An Vi sẽ phai nhạt dần.
- Không có gì quan trọng bằng việc hiện tại chúng ta phải sống tốt. Quá khứ là cái đã qua, tương lai là cái chưa tới, nhất định phải trân trọng hiện tại. – Minh Huy âu yếm nhìn An Vi. – Chúng ta về nhà thôi.
***
Người giúp việc bước vào phòng ăn. Giữa tiết trời mùa hè, bà không hiểu sao lại có cảm giác lạnh lẽo. Trong căn phòng sơn màu vàng nhạt, những bông hồng bạch nằm yên trên mặt bàn. Một vài cánh hoa vương vãi trên sàn nhà, mùi thơm dìu dịu lan tỏa trong không gian đầy u uất. Bà lùi về phòng khách để lau lại những mặt bàn đã sáng bóng, trong lòng thầm thắc mắc: cú điện thoại ban nãy đã thông báo điều gì mà khiến bà chủ vốn rất điểm tĩnh của mình lại trở u ám như vậy?
Sắc trắng của hoa hồng bạch không làm bà Lan thấy thanh thản như mọi lần. Cặp mắt đẹp của bà vô định nhìn về khoảng không trước mặt. Bà đang nghĩ đến con trai bà.
Hữu Uy của bà rồi sẽ ra sao? Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu bà với một sự bức bối đến ngột thở. Hữu Uy đã đi làm nhưng tâm trí của nó hoàn toàn không để vào công việc. Bà nhớ đến gương mặt hốc hác với đôi mắt trũng sâu của con trai. Nó xoáy vào tâm can bà, giày vò bà. Bà là một bà mẹ. Bà yêu thương con trai bà. Điều đó chẳng có gì đáng chê trách cả.
Bà đứng dậy. Đôi tay thoáng chút run rẩy cắm những bông hồng trắng vào chiếc lọ đen ánh. Thói đời, đâu có thể rạch ròi đúng sai. Trắng đen vốn dĩ vẫn thường bị làm cho lẫn lộn.
(Còn tiếp)