Anh hãy yên phận với cuộc sống gia đình mình, bên người vợ và đứa con của anh!
Anh! Khi anh đứng trước cổng xóm trọ tìm em, em như không tin nổi vào mắt mình nữa. Người đàn ông đứng trước mặt em lúc đó, vẫn là anh, vẫn là người mà em yêu nhất cuộc đời này, chỉ có điều giờ đây sao xa lạ. Ừ, bởi vì anh không phải là của em nữa. Anh đã là chồng của vợ anh, là cha của con trai anh. Vậy thì tại sao, tại sao anh không yên phận với
gia đình? Tại sao anh lại quay về tìm em? Tại sao? Em đã muốn gào lên nhưng em không thể thốt nên lời. Cuộc sống dẫu muôn vàn trớ trêu cũng không bao giờ em hình dung ra mình phải đối mặt với anh lần nữa. Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim em vậy. Cảm giác này quen lắm. Phải, đó là cảm giác khi anh bỏ em lên xe hoa với người con gái khác, là cảm giác mà mỗi khi đêm về em phải đối mặt với sự im lặng ghê rợn của bóng đêm.
Đã một năm trôi qua. Một năm, em phải vật lộn để cân bằng lại cuộc sống, phải cố gắng học cách quên anh bằng cách vùi đầu vào sách vở, vào làm thêm và bằng nước mắt. Em đã cố giấu anh vào tận sâu trong kí ức. Em không muốn nhớ rằng chính anh đã giúp em- đứa con gái không xinh đẹp, thậm chí là rất xấu nhưng có thể tự tin đi bên anh khắp các con phố. Em không muốn nhớ rằng chính anh đã giúp em- đứa con gái không lại vui vẻ cười nói suốt ngày. Em không muốn nhớ rằng chính anh đã chắp cho em ước mơ về một gia đình thực sự, có anh, có em, có những đứa trẻ mang tên Bình An và Ngân Khánh. Em cũng không muốn nhớ rằng chính anh là người đã làm gẫy cánh của ước mơ mang tên Hạnh Phúc ấy. Thế nhưng, anh lại trở về!
Hãy làm tròn bổn phận của một người chồng, người cha anh nhé (Ảnh minh họa)
Anh trở về! Anh xin em cho anh được giải thích và anh khóc. Anh nói rằng anh vẫn yêu em như ngày nào; rằng
hôn nhân của anh là do bị ép buộc và bây giờ anh không hạnh phúc, anh chỉ hạnh phúc khi có em bên cạnh. Anh van xin em cho anh một cơ hội, anh sẽ kiếm việc ở thành phố, sẽ mua nhà ở thành phố chờ em tốt nghiệp rồi làm đám cưới, sẽ mang lại cho em hạnh phúc như anh từng hứa trước đây. Đám cười ư? Hạnh phúc ư? Trước đây em đã trông mong điều này biết bao nhưng sao giờ đây nó chua chát quá.
Anh ạ! Dù em vẫn còn yêu anh, rất yêu anh, nhưng em sẽ không bao giờ quay về với anh đâu. Dù vợ anh có ghen như lời anh nói thì cũng là do cô ấy yêu anh. Phụ nữ có quyền ghen, có quyền được đòi hỏi hạnh phúc từ người mà cô ấy gọi là chồng. Còn con anh, nó là giọt máu của anh, dù anh không hạnh phúc thì nó cũng không đáng phải sống cuộc sống chia lìa ngay khi mới vài tháng tuổi như vậy. Anh quên là em từng là đứa trẻ mồ côi cha rồi sao? Hơn ai hết, em hiểu rõ cái cảm giác thèm khát có cha, được cha che chở như thế nào. Vì vậy, đừng khiến em phải trở thành kẻ mang tội phá hoại hạnh phúc của người khác.
Hãy quay về với gia đình của mình đi anh. Hãy làm tròn bổn phận của một
người chồng, người cha anh nhé. Còn em, có thể sau lần gặp không mong muốn này, em lại có thêm động lực để quên anh, để tiếp tục sống tốt hơn. Em sẽ tốt nghiệp, sẽ tìm một công việc và em tin sẽ có người giúp em chắp cánh ước mơ về một gia đình hạnh phúc nhưng đó chắc chắn không phải là anh. Chỉ có thể là như thế. Vĩnh biệt!