Tôi thích cái việc đi chinh phục người khác. Mà phải là những người đàn ông đã có vợ con.
Tôi chắc chắn mọi người sẽ ném đá, sẽ chỉ trích, thậm chí miệt thị khi tôi nói rằng, tôi hoàn toàn có quyền và không ai có thể ngăn cấm tôi yêu một người đàn ông đã có vợ.
Vâng tôi thích như vậy và đó là quan điểm sống của tôi. Tự do là thứ Thượng đế ban cho con người. Trong giới hạn vô cùng của trời đất thì tự do làm điều mình thích cũng sẽ không có điểm cuối cùng.
Vì sao tôi thích yêu những người đàn ông đã có vợ? Đơn giản vì đó là những con người đã trưởng thành, đã có địa vị, tiền bạc và nhất là học đã biết “vợ là gì?”. Vợ là một cái ổ khóa đã vứt mất chìa, một chiếc còng số 8, một thứ gông xiềng mà người đàn ông vô tình hay cố ý trong một khoảnh khắc bồng bột đã sa chân vào.
Không phải sao? Những người đàn ông đến với tôi đều nói rằng vợ họ là những cái loa phát thanh không có giờ nghỉ, là cái túi tham thủng đáy, là một cô giúp việc lao nhao hóng hớt, là một bà vú em dơ bẩn người lúc nào cũng có mùi hăng hăng vì lười tắm rửa... Những người phụ nữ như thế thì làm sao có thể giữ được chồng họ ở nhà? Vậy thì đừng có trách vì sao các anh đi hoang, vì sao những người có quan điểm sống phóng khoáng, yêu quý và biết tận hưởng sự tự do như tôi lại trở thành điểm đến của họ.
Hẳn là các chị đang mắt tròn, mắt dẹt khi đọc những dòng này? Có gì ghê gớm đâu cơ chứ? Ngày xưa tôi cũng đã từng có một tình yêu lý tưởng; đã từng yêu, mơ và tin vào “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”. Thế mà về sống với nhau chưa bao lâu thì tất cả đã tan như bọt xà phòng.
Người thứ nhất, thứ nhì, thứ ba thì tôi cũng đã có được những thứ mình cần (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ khi ấy chồng tôi bảo: “
Không ngờ giữa yêu và lấy nhau lại khác xa một trời, một vực như vậy. Chúng ta không thể sống bằng không khí và những bài thơ tình. Thôi thì đường ai nấy đi”. Khi ấy anh bỏ theo một người đàn bà lớn hơn mình 10 tuổi, là chủ một công ty, có nhà lầu, xe hơi. Thỉnh thoảng anh ghé về thăm con trên chiếc xe hơi bóng lộn. Anh không vào nhà mà ngồi trên xe bấm còi “tin tin” để con gái tôi chạy ra nhận những hộp sữa, gói bánh, quần áo mới và số tiền trợ cấp nuôi con mà anh có trách nhiệm đóng góp khi ly hôn.
Những lúc ấy, không ai đánh mà tôi đau, không ai bóp mà trái tim tôi quặn thắt. Không phải người đàn bà ấy cướp chồng tôi mà là tiền của bà ta, xe hơi, nhà lầu của bà ta đã cướp mất chồng tôi, phá nát tổ ấm của tôi. Vậy thì cái tôi cần có chính là những thứ ấy: Tiền bạc, nhà, xe...
Tôi đã nghiệm ra một điều: Có đi ắt có đến. Có tìm ắt có gặp. Tôi thông minh hơn người khác vì tôi biết cách tìm, nơi tìm. Những người đàn ông thích tâm sự với tôi về những bà vợ già của họ. Và tôi cũng biết cách chia sẻ, động viên, an ủi để cho tiền từ túi họ tự giác chuyển sang ví của tôi. Người thứ nhất, thứ nhì, thứ ba thì tôi cũng đã có được những thứ mình cần.
Bây giờ thì tôi đâm nghiện. Tôi thích cái việc đi chinh phục người khác. Mà phải là những người đàn ông đã có vợ con. Bởi khi ấy thì họ mới có đủ chín chắn, có đủ tiền bạc, địa vị xã hội để thực hiện “sự tự do” mà Thượng đế đã ban cho con người!
Năm nay tôi 36 tuổi. Tôi thấy trái tim mình vẫn còn khỏe mạnh. Vậy thì hà cớ gì tôi lại ngừng yêu? Mấy chị bạn bảo tôi là con thiêu thân, là kẻ thấy chết mà vẫn lao đầu vào, là rất nhiều thứ... Nhưng những người nói như vậy, không ai có được cuộc sống giàu sang, sung túc như tôi.
Vậy nên kinh nghiệm rút ra là, không nên nghe những gì mấy chị vợ già thuyết giảng; mà hãy xem chồng các chị đi đâu, làm gì, ngủ với ai mỗi khi sơ sẩy thoát khỏi vòng kềm tỏa của các chị- những bà vú em bẩn thỉu trong gia đình.
Không đúng sao?
Theo Phan Hoài Nhơn (Người lao động)